Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

CHUYỆN LÀNG



Liu ý: Đây là chuyện pịa của nhà iêm, tuy nhiên hông nhất thiết phải... khác sự thật! Khà khà

Làng Nô, là một dúm đất  trải dài theo mép ao Tổng Phá, người dân quanh năm cắm mặt cho đất bán lưng cho giời để kiếm cái ăn cái mặc. cai quản là cha con Tổng lý, nghe đâu hồi còn chai chẻ Già làng cũng lận lưng được cái bằng trung cấp lâm nghiệp, lại là con dòng dõi xứ Man Di nên sau vài niên lên nắm chức trưởng  làng.

Thời ấy, dân tình cơ khổ,các làng bên chèn ép, lại bệnh dịch thổ tả hoành hành. Già làng chả bảo bọc được ai, chỉ ngồi xa đánh trống thúc giục , bảo ban dân tình học những điều tầm phào vớ vẩn vời xa...Tầm phào bởi cái họ cần là hạt gạo dúm muối bỏ mồm hằng ngày!
Đời làm Già làng, Tổng cũng kiếm được bộn vì củi nẻo phía bìa rừng còn nhiều. Lão cất căn nhà to vật giữa chợ, nơi đông đúc nhất của Làng Nô, trải qua bao tháng năm, vật đổi sao dời, người vợ già nua giờ cũng đã khuất núi, Lão trầm ngâm mấy bận,  nhưng rồi cũng chật lưỡi cưới cô vợ kế kém  tuổi hơn con gái út lão vài niên...
Gặp mùa ôn dịch, súc vật chết nhiều, cỏ cây xơ xác, cái chái thắng cố của mụ vợ bé cũng không cầm cự được bao lâu, đã nợ lại còn chồng lên nợ mà lão cũng đã già, chức Già làng không còn, vì cứu vợ, lão đành bán căn nhà to vật ấy, nhưng chuyện râm ran cũng bắt đầu từ đây.
Số là, con trai lão, nhờ bóng cả cây già của cha, cũng đã ngoi lên chức Nóc Trưởng, (một cái Nóc be bé gần phía cuối bìa rừng ),dù chả tài cán gì, mọi việc rối lên khi nó đâm đơn kiện  gởi cho các bô lão trong làng về quyền thừa kế căn nhà...

(P/s: Để coi các Pác chém như nào roài úp tiếp)
He he

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

NHỚ THỜI CHƯA XA LẮM

NHỚ THỜI CHƯA ...XA LẮM!
10:48 12 thg 6 2012Công khai372 Lượt xem54
 

Giang hồ

                             Tác giả: Phạm Hữu Quang
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với… giặt đồ?
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không,
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa, trắng cả lòng…
Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình.
Giang hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chẳng chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si.
Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu…
Giang hồ ta chẳng thay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.
Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…
Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
Tập tin:Phạm Hữu Quang.jpg

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

CHUYỆN NHẠT


Anh tên Đ, đi K năm 79 mãi đến năm 88 thì ra quân. Số thanh niên trai tráng trong làng  đi cùng đợt với anh hầu như không ai trở về. Bỏ súng, cầm cày cuốc vật lộn với với ruộng nương sỏi đá  để giành giật miếng cơm đối với anh nó nhẹ nhàng, như là tháo và lắp cây AK47 vậy. Ấy là anh bảo thế.
Hồi nhỏ, nhà mình đông anh em nên hay chăm giữ trẻ con cho cả xóm, ngày ấy không có nhà trẻ nên nhà mình thành nơi giữ trẻ không công. Thời thởi,  chỉ biết chăm theo kiểu đói cho ăn khát cho uống, buồn ngủ thì cho vào võng ầu ơ như người lớn vậy. Ấy là bọn mới biết bò, bọn biết đi biết chạy thì cho dang nắng mệt nghỉ, bày đủ thứ trò, khoái nhất là sắp hàng chơi trò bộ đội bước 1-2-1. Bởi với mình lúc ấy , hình ảnh chú bộ đội vai mang súng mũ có gắn ngôi sao - Đó còn hơn  là thần tượng vậy!
Ba đứa con anh đều do chị em mình giữ theo kiểu ấy,  những buổi  trưa anh ghé để chơi với con , thường thì anh ngồi kể say sưa chuyện thời còn ở lính. Tình đồng chí,đồng đội, những lằn ranh mong manh giữa cái chết và sự sống. Có  trận đơn vị anh bị phục kích 1 đồng đội anh chấp nhận cái chết để đánh lạc hướng cho cả tiểu đội thoát khỏi vòng vây. những lúc ấy mắt anh luôn mọng nước dù cố  bình thản, nhìn xa xăm...Anh bảo tình đồng đội hồi nớ  nó thiêng liêng lắm!
Hôm rồi về quê, ngồi nhậu anh khoe : Thằng P (con trai đầu của anh )  đã được vào bộ đội chuyên nghiệp. Mình hỏi:  Tốn nhiều không  anh? " Bán 2 con bò 1 con heo với mượn thêm ba triệu nữa là đủ hai chục triệu. may mà thủ trưởng của nó là đồng đội khi xưa" (Ấy là nguyên văn lời anh nói). Mắt anh buồn rười rượi...
Mấy ly rượu sau cùng nghe nhạt thếch, tanh tanh..
Đêm đó mình nghe gần 2 chục lần bài này: