Lên
mạng, xem mấy clip áp vong đi tìm hài cốt liệt sĩ của mấy nhà ngoại
cảm, trong chừng mực nào đó mình tin vào linh hồn...Nhắc đến linh hồn
mình kể chuyện nhạt cho bà con nghe chơi.
Cách đây chưa lâu, khi
ấy mình còn kiếm cơm cho một công ty của quân đội được sang Miên với áo
khoác là chuyên gia sang giúp bạn. Thời thởi, mới ra trường, được đi là
rất khoái, đi xa càng hăm hở hơn nhiều...
Ngày đi, quân cán đi sau,
mình được ngồi chung xe với một thiếu tướng và 2 đại tá chạy trước,
chuyện các cụ mình chỉ dám ngồi hóng thôi. Khi gần đến cửa khẩu Đức Cơ,
một cụ Đại tá già (là sếp trực tiếp của mình) thẽ thọt, "Mình xuống thắp
cho anh em cây nhang anh hè" Ấy là nói với hai cụ kia...
Cụ sếp mình
kể, hồi ấy đây là nghĩa trang dã chiến, sau khi chôn cất mỗi nấm mồ
được cắm một tấm bia bằng tôn, đứng xa nhìn, cả vùng thành một miền
sáng trắng dưới ánh mặt trời...
Đi một đêm với nửa ngày thì tới nơi, cái thị xã bé tý tẹo như lòng bàn tay...
Chỗ
ở cố định cho cả quân lẫn tướng gồm hai nơi, một nơi cho công nhân và
một nơi cho cán bộ chỉ huy. Nhà dành cho chỉ huy là một khu hình chữ U
nghe nói trước đây là bảo tàng, sau di dời lên Nam Vang nên bỏ trống từ
đận ấy...
Nói ban chỉ huy cho oai vậy thôi chứ gồm sếp đại tá già, mình và hai người nữa. Hết. (Mấy cụ kia qua 2 ngày rồi về)
Giường là gỗ tấm ghép lại, mình đóng mặt giường cao bằng cửa sổ cho mát, gió đêm bên ấy vi vu, ngủ ngon lành...
Mình
chưa thấy nơi đâu có buổi chiều và đêm trăng đẹp như nơi ấy! Thật. Dù
ban ngày trời nắng gắt như đổ lửa trên lưng, ở công trường về nhìn thấy
chú Phốc đứng lè lưỡi thở là hết muốn ăn cơm. Nhưng buổi chiều hay lúc
hoàng hôn buông xuống, mọi vật như im lìm ngơi nghỉ, mặt trời đỏ rực vón
lại như giọt máu treo lơ lửng chực rơi...
Me với Xoài ở đây to vật,
những gốc Me vài ba người ôm là thường...Xoài cũng thế, nơi mình ở, Cây
gần bếp, nghe các bô lão quanh đó bảo rằng Nó đã có hơn bốn đời người
rồi...
Những ngày đầu, vì mệt, nên ăn tối xong nghe Radio tý là ngủ
thẳng cánh, không mộng mị gì. Có điều, thỉnh thoảng vào khi khuya những
cơn gió từ đâu cứ thốc tới từng cơn ào ào thất thần rồi im bặt, nhiều
bận khiến thức giấc trở mình...
Chú L, khi xưa cũng đi K, các chiến
trường bên này hầu như đều có dấu chân của chú. Sau này ra quân cày thuê
cuốc mướn rồi làm mộc, Tính chú trầm, dí ỏm nhưng bao dung độ lượng,
cái độ lượng của người từng chịu nhiều mất mát, khi trà dư tửu hậu hai
chú cháu hay mắc võng dọc theo hành lang, vừa thủ thỉ rầm rì vừa hóng
gió mát vừa xem trăng thanh, thi thoảng vài con dơi ăn đêm chao liệng
sát mặt người,khiến bao phen giật mình....
Chú kể, bộ đội mình hay
chết vì những phát cắc bọp rất du kích của bọn Pôn Pốt, Ra suối chết,
đi tiểu chết, kiếm thức ăn cải thiện ngoài mé rừng chết, nói chung chết
đủ kiểu, phần đa là chôn gần doanh trại chứ không đem về ngay được...Mà
cũng lạ, gần năm năm bên ấy, nội dung trò chuyện của hai chú cháu chỉ
xoay quanh chủ đề chết chóc.Dù thế nhưng không chán...
Chú chậm rãi
kể, mình ngồi lắng nghe, đôi khi kể xong một chuyện, nhìn gương mặt
méo mó co giật, mắt rưng rưng của chú mình nghe nhoi nhói nơi ngực...
Chuyện
bắt đầu vào một đêm trăng thượng tuần, sau khi chú cháu rù rì chán chê
lại thêm tý rượu trong bữa ăn tối nên cả hai ngủ quên trên võng tự lúc
nào không hay...(Xin nói thêm rằng võng bên này may theo kiểu nhà binh
có mùng hẳn hoi, vào nằm, kéo dây khóa lại là hết thò chân ra ngoài để
lắc ) Khuya, đang mê ngủ, nghe tiếng hự khá to mình bật dậy thấy chú L
đang lồm cồm bò ngoài hiên, Chú bảo "Không hiểu sao võng đứt dây văng
tau ra ngoài này, (ngoài này là chỗ cách nơi mắc võng tầm hai mét) Quái
lạ, không thò chân để đưa thì không có lý do gì võng đứt dây mà tau bay
xa rứa" Lúc ấy mình nghĩ thầm, chắc do vô thức khi ngủ, vì động tác uốn
éo cộng hưởng nhiều lần nên võng lắc mạnh nhưng chú ấy không hay cũng
nên...
Bên này sướng cái là phía mình luôn luôn được bạn cử lính
canh gác cẩn thận, mười hai người mỗi ca, tay bồng AK47 đứng quanh hàng
rào của ngôi nhà đang ở, bạn chia làm 3 ca trực 24/24. Oách xà lách ghê
gúm pà con ạ. Ấy là nói đùa cho vui chứ thực ra, thương các chiến sĩ bạn
nên khuya khuya là cánh mình với sếp già hay mời anh em vào, ngồi vòng
tròn đánh chén, khi gà, khi cá, ngồi tì tì đến khi say khướt, dù sáng
tinh mơ bạn phải đi đều một hai một. He he
Bẵng đi thời gian, cấp
trên của bạn biết được nên cấm tiệt! Từ ấy kém vui hẳn vì thủ trưởng bạn
không cho chiến sĩ vào nhà dưới bất cứ lý do gì trừ phi có lệnh.
Đâu
gần đến tháng bảy âm lịch năm ấy, Bộ phận chỉ huy về nước mười mấy ngày
, mình với chú L ở lại trông coi công việc, vì áp lực mình hay ngủ mớ,
cũng lạ, giấc mơ không liên quan gì đến cái nặng nhọc mình cán đán.
Trong mơ, thấy chú bộ đội vai mang súng đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn,
ánh nhìn như có điện khiến mình thức giấc, choàng tỉnh dụi mắt, hình
như phía ngoài hiên có bóng nhờ nhờ tiến dần về phía gốc cây Xoài rồi
mất hút. Nghĩ mình cuốn theo giấc mơ nên hoa mắt vì vậy không nghĩ ngợi
gì...
Vài đêm sau cũng thế, vẫn một giấc mơ và bóng người nhờ nhờ tiến về phía gốc cây Xoài khi mở mắt...
Mình
đêm chuyện giấc mơ đi hỏi một bô lão trong vùng, và được nghe cụ kể
rằng: Trước, nơi này là vùng đóng quân của ta, vào một đêm trăng sáng,
tại nơi đang ở diễn ra một trận đánh nhỏ, là do bọn Pôn Pốt đánh theo
lối du kích sở trường, trong quá trình truy đuổi, một chiến sĩ ta đã hi
sinh, sáng hôm sau mới tìm được xác. Trong tư thế dựa lưng vào gốc Xoài
tay vẫn ôm chặc khẩu AK47.
Tối hôm ấy, Mình sắm một mâm ngũ quả
nhang đèn, đặt bàn thờ dưới gốc cây khấn vái rằng: Thôi thì đất nước đã
tạm bình yên, nếu các Bác có linh thiêng thì hãy tìm đường về, chiến
tranh qua rồi, các mẹ vẫn đang từng ngày chờ mong .... Chưa khấn vái
xong, một cơn gió ào ào thổi tới làm tắt phụt hai ngọn nến.
Từ đó đến 5 năm sau nữa, đêm nào cũng vậy, mình với chú L thay phiên nhau hương khói...
Không biết bây giờ bàn thờ ấy có ai trông nom không....
Tháng 7 âm 2012.
Nghe tý nhạc nhé Pàkon
Lên mạng, xem mấy clip áp vong đi tìm hài cốt liệt sĩ của mấy nhà ngoại cảm,
trong chừng mực nào đó mình tin vào linh hồn...Nhắc đến linh hồn mình kể chuyện
nhạt cho bà con nghe chơi.
Cách đây chưa lâu, khi ấy mình còn kiếm cơm cho một công ty của quân đội được
sang Miên với áo khoác là chuyên gia sang giúp bạn. Thời thởi, mới ra trường,
được đi là rất khoái, đi xa càng hăm hở hơn nhiều...
Ngày đi, quân cán đi sau, mình được ngồi chung xe với một thiếu tướng và 2 đại
tá chạy trước, chuyện các cụ mình chỉ dám ngồi hóng thôi. Khi gần đến cửa khẩu
Đức Cơ, một cụ Đại tá già (là sếp trực tiếp của mình) thẽ thọt, "Mình
xuống thắp cho anh em cây nhang anh hè" Ấy là nói với hai cụ kia...
Cụ sếp mình kể, hồi ấy đây là nghĩa trang dã chiến, sau khi chôn cất mỗi nấm mồ
được cắm một tấm bia bằng tôn, đứng xa nhìn, cả vùng thành một miền sáng
trắng dưới ánh mặt trời...
Đi một đêm với nửa ngày thì tới nơi, cái thị xã bé tý tẹo như lòng bàn tay...
Chỗ ở cố định cho cả quân lẫn tướng gồm hai nơi, một nơi cho công nhân và một
nơi cho cán bộ chỉ huy. Nhà dành cho chỉ huy là một khu hình chữ U nghe nói
trước đây là bảo tàng, sau di dời lên Nam Vang nên bỏ trống từ đận ấy...
Nói ban chỉ huy cho oai vậy thôi chứ gồm sếp đại tá già, mình và hai người nữa.
Hết. (Mấy cụ kia qua 2 ngày rồi về)
Giường là gỗ tấm ghép lại, mình đóng mặt giường cao bằng cửa sổ cho
mát, gió đêm bên ấy vi vu, ngủ ngon lành...
Mình chưa thấy nơi đâu có buổi chiều và đêm trăng đẹp như nơi ấy! Thật. Dù ban
ngày trời nắng gắt như đổ lửa trên lưng, ở công trường về nhìn thấy chú Phốc
đứng lè lưỡi thở là hết muốn ăn cơm. Nhưng buổi chiều hay lúc hoàng hôn buông
xuống, mọi vật như im lìm ngơi nghỉ, mặt trời đỏ rực vón lại như giọt máu treo
lơ lửng chực rơi...
Me với Xoài ở đây to vật, những gốc Me vài ba người ôm là thường...Xoài
cũng thế, nơi mình ở, Cây gần bếp, nghe các bô lão quanh đó bảo rằng Nó
đã có hơn bốn đời người rồi...
Những ngày đầu, vì mệt, nên ăn tối xong nghe Radio tý là ngủ thẳng cánh, không
mộng mị gì. Có điều, thỉnh thoảng vào khi khuya những cơn gió từ đâu cứ
thốc tới từng cơn ào ào thất thần rồi im bặt, nhiều bận khiến thức giấc trở
mình...
Chú L, khi xưa cũng đi K, các chiến trường bên này hầu như đều có dấu chân của
chú. Sau này ra quân cày thuê cuốc mướn rồi làm mộc, Tính chú trầm, dí ỏm nhưng
bao dung độ lượng, cái độ lượng của người từng chịu nhiều mất mát, khi trà dư
tửu hậu hai chú cháu hay mắc võng dọc theo hành lang, vừa thủ thỉ rầm rì vừa
hóng gió mát vừa xem trăng thanh, thi thoảng vài con dơi ăn đêm chao liệng sát
mặt người,khiến bao phen giật mình....
Chú kể, bộ đội mình hay chết vì những phát cắc bọp rất du kích của
bọn Pôn Pốt, Ra suối chết, đi tiểu chết, kiếm thức ăn cải thiện ngoài mé rừng
chết, nói chung chết đủ kiểu, phần đa là chôn gần doanh trại chứ không
đem về ngay được...Mà cũng lạ, gần năm năm bên ấy, nội dung trò chuyện của hai
chú cháu chỉ xoay quanh chủ đề chết chóc.Dù thế nhưng không chán...
Chú chậm rãi kể, mình ngồi lắng nghe, đôi khi kể xong một chuyện,
nhìn gương mặt méo mó co giật, mắt rưng rưng của chú mình nghe nhoi nhói nơi
ngực...
Chuyện bắt đầu vào một đêm trăng thượng tuần, sau khi chú cháu rù rì chán chê lại
thêm tý rượu trong bữa ăn tối nên cả hai ngủ quên trên võng tự lúc nào không
hay...(Xin nói thêm rằng võng bên này may theo kiểu nhà binh có mùng hẳn hoi,
vào nằm, kéo dây khóa lại là hết thò chân ra ngoài để lắc ) Khuya, đang mê ngủ,
nghe tiếng hự khá to mình bật dậy thấy chú L đang lồm cồm bò ngoài hiên, Chú
bảo "Không hiểu sao võng đứt dây văng tau ra ngoài này, (ngoài này là chỗ
cách nơi mắc võng tầm hai mét) Quái lạ, không thò chân để đưa thì không có lý
do gì võng đứt dây mà tau bay xa rứa" Lúc ấy mình nghĩ thầm, chắc do vô
thức khi ngủ, vì động tác uốn éo cộng hưởng nhiều lần nên võng lắc mạnh nhưng
chú ấy không hay cũng nên...
Bên này sướng cái là phía mình luôn luôn được bạn cử lính canh gác
cẩn thận, mười hai người mỗi ca, tay bồng AK47 đứng quanh hàng rào của ngôi nhà
đang ở, bạn chia làm 3 ca trực 24/24. Oách xà lách ghê gúm pà con ạ. Ấy là nói
đùa cho vui chứ thực ra, thương các chiến sĩ bạn nên khuya khuya là cánh
mình với sếp già hay mời anh em vào, ngồi vòng tròn đánh chén, khi gà, khi cá,
ngồi tì tì đến khi say khướt, dù sáng tinh mơ bạn phải đi đều một hai một. He
he
Bẵng đi thời gian, cấp trên của bạn biết được nên cấm tiệt! Từ ấy kém vui hẳn
vì thủ trưởng bạn không cho chiến sĩ vào nhà dưới bất cứ lý do gì trừ phi có
lệnh.
Đâu gần đến tháng bảy âm lịch năm ấy, Bộ phận chỉ huy về nước mười mấy ngày ,
mình với chú L ở lại trông coi công việc, vì áp lực mình hay ngủ mớ, cũng lạ,
giấc mơ không liên quan gì đến cái nặng nhọc mình cán đán. Trong mơ, thấy chú
bộ đội vai mang súng đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn, ánh nhìn như có điện
khiến mình thức giấc, choàng tỉnh dụi mắt, hình như phía ngoài hiên có bóng
nhờ nhờ tiến dần về phía gốc cây Xoài rồi mất hút. Nghĩ mình cuốn theo giấc mơ
nên hoa mắt vì vậy không nghĩ ngợi gì...
Vài đêm sau cũng thế, vẫn một giấc mơ và bóng người nhờ nhờ tiến về phía gốc
cây Xoài khi mở mắt...
Mình đêm chuyện giấc mơ đi hỏi một bô lão trong vùng, và được nghe cụ kể rằng:
Trước, nơi này là vùng đóng quân của ta, vào một đêm trăng sáng, tại nơi đang
ở diễn ra một trận đánh nhỏ, là do bọn Pôn Pốt đánh theo lối du kích sở
trường, trong quá trình truy đuổi, một chiến sĩ ta đã hi sinh, sáng hôm sau mới
tìm được xác. Trong tư thế dựa lưng vào gốc Xoài tay vẫn ôm chặc
khẩu AK47.
Tối hôm ấy, Mình sắm một mâm ngũ quả nhang đèn, đặt bàn thờ dưới gốc cây khấn
vái rằng: Thôi thì đất nước đã tạm bình yên, nếu các Bác có linh
thiêng thì hãy tìm đường về, chiến tranh qua rồi, các mẹ vẫn đang từng ngày chờ
mong .... Chưa khấn vái xong, một cơn gió ào ào thổi tới làm tắt phụt hai ngọn
nến.
Từ đó đến 5 năm sau nữa, đêm nào cũng vậy, mình với chú L thay
phiên nhau hương khói...
Không biết bây giờ bàn thờ ấy có ai trông nom không....
Tháng 7 âm 2012.
Nghe tý nhạc nhé Pàkon