Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Miền Yêu Thương.


                                                                           

Nhà tám anh chị em, Hắn sinh ra vốn èo uột, bé tí. Nghe kể, Chị hắn nhìn nó ngồi trên tấm ván giữa nhà mà chua xót: Chắc Út nó không sống được để lớn quá bây nghe! Khi ấy nó 3 tuổi. Hắn chết danh Út Đẹt từ đó.
Thời thởi, đói ăn. Chỉ nước lã là nhiều, đói bò ra lu nước nơi chái bếp, vục mặt vào mà uống đến căn ruột rồi vào. Nửa đêm đau bụng, khóc. Má lúi húi dậy nhen lửa quạt than hơ, bài thuốc trị bá bệnh của nhà nghèo.  Hắn  thương Má và chái bếp từ đó.
Lớn lên tý, chăn trâu, cắt cỏ, làm đồng. Khi về đến nhà, việc đầu tiên là mò xuống Bếp bởi lúc nào cũng thế, Má chờ sẵn bên nồi nước tắm nấu với  lá Bòng non và tô cơm nóng  không độn khoai mì.
Lên cấp ba, Hắn  phải trọ  học trường Huyện. Ngày đi, dù chuẩn bị cả đêm nhưng sáng ra Má vẫn loay hoay như sợ thiếu sót cái gì. Trên cái xe đạp ngang không phanh, không dè, một bịch quần áo, một ba lô sách vở, một bao gạo mới giã khi chiều và một bó củi. Leo lên xe , Má dúi thêm một nắm tiền năm trăm đồng cuộn tròn. Nắm tay dặn: Lo học nghe Út, Nhớ nấu nước tắm  chớ không là đau nghe con! Hắn gật gật đầu bặm môi đạp, như chạy trốn điều gì.
Thời ấy, nghỉ thứ năm và chủ nhật nên tuần Hắn về nhà hai lần. Đều như lịch! Phần vì nhớ nhà, nhớ Má và  được ăn cơm không độn do Má tự tay xới trong chái Bếp hun khói chiều chiều.

 

Hắn ra trường, kiếm ăn xa nhà .Ngày nhận tháng lương đầu tiên trong đời, Hắn mua cái áo dài nhung màu tím có thêu nhành lan bằng kim tuyến ở giữa đem về cho má. Hai mẹ con thầm thì dưới bếp khá lâu bởi đồ may sẵn nên phần bụng có phần thùng thình.    Má cười nheo mắt bảo "Vừa i chang ! cái bụng rộng rứa cho…thỏa mái". Mắt Má rưng rưng nhăn nheo, Hắn cười hì hì ngồi và cơm chốc chốc thêm củi vào cho ấm. Đêm ấy Má thắp hương  và ngồi hơi khuya trước bàn thờ Ba…
Nhà xây mới, theo kiểu phố nền lát gạch men sạch bong, bếp ốp gạch màu trắng quanh phòng, dùng bếp ga. Hắn về kịp, bàn với anh Hắn làm thêm chái bếp củi nối với ngôi nhà mới.

Tính ra cũng không tốn chi nhiều, lấy ngói cho nhẹ rồi bê nguyên căn đem qua nên  cũng nhanh. Tối đó, mấy mẹ con ngồi nấu bánh đến khuya lơ. Hắn mắc võng bên cạnh ngủ ngon lành…

Má đau, Hắn  xin nghỉ việc về quê với Má . Hai mươi mốt ngày đêm cùng anh chị em chăm má trong tuyệt vọng, Hắn  cố gắng giữ cho bếp lửa luôn cháy, nấu bất kể thứ gì miễn có lửa và có khói tỏa ra. Hình như nó cố níu kéo Má bằng cách ấy nhưng không thành…..
Ngày đưa Má đến bên Ba, mưa như trút nước. Bốn bên nước trắng xóa khắp cánh đồng. Bà con chòm xóm đi đưa tang đông, đông lắm ! Con đường  mòn ngày thường phẳng tinh chừ nhão ra như ruộng. Hắn sấp ngửa đi sau Má…
Khi về, thấy đói, lạnh. Rùng mình mấy bận. Hắn cố bước thật nhanh vì thầm nghĩ về nhà  được tắm nước ấm nấu với lá Bòng non và ăn cơm nóng không độn khoai mì….
………………………………………………………………………………………………………………………..

Từ đó trở đi, Hắn không bao giờ đặt chân xuống chái bếp nữa….Ừ! Gần một năm rồi…
                                                                                                                                     
                                                                      Quê nhà: 18/06/2011

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Nhảm...





                                               Ai cũng có một nỗi niềm để nhớ.
                                               Một chút đau...
                                              Dăm  phút rối...
                                              Bời bời.
                                              Ta uống cạn chén sầu nơi khóe mắt
                                              Miền yêu thương xa ngái ngút  người ơi...