Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

THƯƠNG HUẾ

Huế, như cô gái nhà lành đoan trang và gia giáo, bất chợt tai ương ập xuống của thời cuộc, thành người đàn bà chửa hoang nhưng không hư hỏng lẳng lơ. Có lẽ đó  là số  mệnh,  số mệnh buồn miên man… Như  những kiếp người ngồi bó gối nhìn xa xăm..
Hồ như, trên cơ thể liền bà của Huế vẫn còn nét thôn nữ tinh khôi. Thượng nguồn sông Hương,  với những bãi bồi xanh ngắt cỏ non trải dài đến ngút tầm mắt, dòng sông như lặng yên không chảy, khói sương phủ lớp bụi mờ ảo, huyễn hoặc. Như che dấu những nỗi niềm thầm kín chăng? Hay cố giữ cho mình thời xuân nữ? Một mái tóc dài đen nhánh, có làm mình tinh khiết  mãi không! Sông ơi?.




Đâu đó, bắt gặp những ngôi nhà vườn thuần khiết, tự nhiên nghe lòng mình  vui chi lạ!  Nét xưa vẫn thấp thoáng đâu đây dù cuộc sống như guồng quay điên loạn, mặc kệ đời với  những định hướng rất … vô phương, vô hướng, vô định….Cứ trôi trôi dặt dẹo như kẻ tâm thần.  Huế vẫn giữ cho mình nét mộc mạc, chân quê và cổ kính!


Vùng hạ lưu – Gương mặt dịu dàng đằm thắm đoan trang chừ đã pha màu  son phấn hạng xoàng. Tràng tiền, như mũi dọc dừa mà hai bên đầy những  tàn nhang của tuổi tác  cùng  những nét chấm phá nửa mùa. Hãy cứ là mình! Thật dịu dàng, sâu lắng. Huế nghe!

Đêm, lang thang cùng với những u uẩn, hình  như trong mọi góc tối, rất nhiều ánh mắt vô hình dõi theo…Bất giác dừng lại nhìn quanh như tìm kiếm một sự giao tiếp, để  chia sẻ, để lắng nghe… biết đâu, sẽ vơi những niềm đau mới vừa đâu đây …Huế hè!
Ta biết, nên  bước rất khẽ, bởi dưới chân là những xác thân…