Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

BẠN....

Chú với Ba là bạn ruộng đồng, chia nhau từ củ khoai trái bắp. Chiến tranh ập đến, trai làng bằng cách này hay cách khác đều bị lùa vào trận chiến của đôi bên....Hai người cũng chung số phận của thời cuộc....
  Ngày giải phóng, dù thương binh của chế độ cũ nhưng Chú vẫn triệu đi cải tạo đâu mấy năm. Ngày về, không sống được ở làng nên phải dắt díu vợ con vào Nam bương chải kiếm cơm. Vài năm một lần Chú về thăm xóm, thăm Ba...Hai mái đầu bạc phơ vẫn mày tau mi tớ như hồi còn tắm sông cởi truồng và ngồi trầm tư sau những lúc khề khà. Ánh mắt buồn của người già  đến ám ảnh....
  Ngày Ba mất, Chú về thăm đến nay là mười hai năm chẵn Chú ko về nữa...
Vừa rồi vào kiếm cơm mấy ngày trong đó,mình vào ghé thăm, cả nhà tất tả làm cơm, những món quen chỉ ở quê ngay xóm mới có...Gắp cho mình khúc cá to rồi Chú kể:" Hồi nớ tau với Hắn nằm trên gác mái chuồng bò sau nhà ước chi được ăn một cơm trắng thiệt no với cá kho như ri"...Bất giác Chú buộc miệng: Cái hố bom B52 sau vườn Mít chừ còn ko con? Rồi khựng lại...(Cái trái Bom cướp đi sinh mạng của 13 người dân thường, trong đó bà con nhà mình 4, nhà chú 2)
Mình biết, chú nặng lòng vì việc chú bồng súng cho "quốc gia"... nhưng Chú à, khi trò chơi súng đạn được bày ra thì dân đen, phận con sâu cái kiến đâu có quyền lựa chọn nào đâu? Chú cũng chỉ là những nạn nhân thôi mà...Được chăng thì chỉ một nhóm người.
  Ngày về, ngoài quà cáp, chú móc viên đạn AR15 trong góc tủ bảo:" Đem về để bên hắn cho tau cái, chú yếu rồi có khi không về được nữa mô"...

SG - Một đêm lan man...